Đường dây nóng: 0212.3852048 - 02123.799269
Liên kết website
VIDEO
Không có video - Upload lại link
Banner Liên Kết

LOÀI HOA ĐỘC - Lường Thị Hồng Vân

Cập nhật: 03:33:24 19 / 07 / 2023
Lượt xem: 52
Nữ tác giả trẻ Lường Thị Hồng Vân là một cô giáo mầm non của đại ngàn Tây Bắc, chính vì vậy những tác phẩm của cô mang đậm hơi thở của núi rừng. Cô là một trong số những tác giả hiếm hoi của tỉnh Sơn La có khá nhiều câu chuyện hay ý nghĩa về đề tài thiếu nhi. Xin cùng gửi tới bạn đọc câu truyện Loài hoa độc đã đăng trên Tạp chí Suối reo số 195 tháng 4 năm 2022./.

 

Tiếng máy nghiền đá kêu lọc sọc lọc sọc vang lên đều đều, rồi tiếng máy khoan đá khô khốc khoắm sâu vào từng thớ đá, những âm thanh hòa vào nhau thật khó chịu, tiếng ù ù cứ đi sâu vào óc nghe mà muốn rụng cả tai. Dưới ánh nắng oi ả, bụi đá bay mù mịt, mế của A Tủa  và đoàn người vẫn lặng lẽ oằn mình gắng sức chuyển  từng thúng đá to đổ vào cái máy nghiền đá, cái máy chắc hẳn cũng rất lâu năm rồi. Vỏ ngoài máy han rỉ móp méo, tiếng máy kêu rột roạt long lên sòng sọc như cố gắng bóp vụn từng thúng từng rổ đá loạt soạt  người ta đổ vào.

Nhà ATủa cách bãi đá không xa, ngày nào A Tủa cũng đứng bế em cho mế, mắt ngó nghiếng nhìn mế làm việc, nó thương mế lắm nhưng chẳng biết làm gì ngoài việc ở nhà trông em và nấu cơm, thi thoảng cái Phúa em nó ngủ mới chạy đi đặt bẫy và hái thêm được ít rau rừng. Có hôm em ngủ, ngó thấy lúc mế ngồi nghỉ, Tủa chạy sang chỗ mế, người mế nhễ nhại mồ hôi, ướt cả khăn đội đầu, vạt vai áo đã bạc màu càng thêm sờn, mùi mồ hôi pha lẫn mùi bột đá oi nồng. Lần nào A Tủa ra đều bị mế mắng cho: “Mày không thương mẹ thương em, về học bài đi. Chạy ra đây chơi làm gì”.

Chiều nay học bài xong, cái Phúa cũng ngủ say. Cái La sang rủ Tủa đi hái rau rừng, hai đứa đeo cái lù cở be bé trên lưng đi vòng lên núi đá cuối bản. Con đường mòn núi đá ít dấu chân người đi lại phủ đầy lá mục, khe suối ẩm thấp lún phún mọc rêu rừng, những cây rau sắng mùa này lá dài bóng mượt, ngọn non mướt, hai đứa thi nhau trèo hái bỏ vào lù cở, chả mấy chốc đã đầy sâm sấp, cái La bảo:

- Hôm trước La xào rau ăn ngon lắm Tủa à, ngon hơn luộc nhiều. Tủa cũng thử xào cho mế ăn xem.

- Ừ, tớ sẽ thử, nhưng sợ cái liễn mỡ nhà tớ không còn mỡ thôi. La đi đặt bẫy với Tủa rồi hẵng về nhé.

- Nếu được con dúi, hay con chuột nhớ chia phần cho La với đấy.

- Có chứ, chia phần chứ. Hihi

Hai đứa hớn hở xách cái bẫy đi xa một đoạn, chợt thấy con đường nhỏ, đám cỏ dạt hai bên, hai đứa ngạc nhiên men theo con đường đến một khe núi có bãi đất trống. Ồ, nhiều cải quá, vườn rau cải của ai mà tốt thế này, những cây cải mèo cao ngang ngực hai đứa trẻ, bẹ to bóng mập, lá to xanh rờn, lác đác có vài cây đã chuẩn bị ngồng, cao vổng hẳn lên ngọn mập mạp cao vút, lấm tấm những nụ xanh điểm đốm hoa vàng. Tủa và La ngạc nhiên trước vườn cải tươi tốt, dưới cây cải có những bông hoa xinh xinh, nào hoa màu hồng màu tím đẹp mắt quá. La hái bông hoa màu hồng hồng cài lên tóc mai, Tủa tủm tỉm cười, khen La xinh như công chúa Hàm Hương, La thấy vui vui trong bụng nhưng có chút gì đó pha lẫn sự ngượng ngùng xấu hổ nữa, không biết nói lại câu gì gẹo lại A Tủa, cô bé bẽn lẽn hái bỏ vào lù cở của Tủa một bông hoa màu tím nhạt.

Về đến nhà, mế Tủa đã nấu xong cơm chiều, có rau Tủa mang về mế định luộc chấm muối. Bốc nắm rau, chợt bông hoa tím rơi ra, mế cầm bông hoa rồi bật khóc, Tủa không hiểu chuyện gì.

- Tủa, sao con lại có bông hoa này?

Tủa định kể về vườn hoa cải cho mế, nhưng thấy tâm trạng mế không vui.

- Con... con nhặt được, thấy nó đẹp mà mế.

- Con ơi, đây là hoa thuốc phiện hoa anh túc đấy, ngày xưa người H’Mông ta nhà ai cũng trồng để  làm thuốc để lấy rau ăn, rồi khi quả nó già người ta thu nhựa làm thuốc phiện, chỉ vì nghiện ngập mà suy thoái giống nòi, già trẻ gái trai không ai mải mê làm việc, mải say theo làn khói thuốc nâu. Con có biết chỉ vì nó mà pá con bỏ mế con mình, bỏ gia đình nhỏ đi mãi… Con hãy tránh xa, đừng bao giờ kết thân với loài hoa này, hoa anh túc, hoa độc giết người...

***

Bữa cơm tối qua loa, mẹ Tủa ôm cái Phúa vào lòng đi ngủ sớm, Tủa học bài xong cũng nghĩ mãi về loài hoa thân cỏ ấy, Tủa cứ ám ảnh dằn vặt về vườn cải hồi chiều. Pá Tủa trước đây bị bạn bè lôi kéo nên nghiện, vì không có tiền nên vừa bán thuốc vừa hút, pá bị bắt vì tội mua bán chất gây nghiện, và mất luôn trong trại vì nghiện nặng. Bao việc nặng nhọc trong gia đình một mình đôi vai mế gánh, hết mùa ngô mế lại tranh thủ làm thêm ở bãi đá. Từ ngày có bãi đá của ông Nguyên, nhiều bà con đi làm thuê cũng có thêm đồng chi tiêu hay chắt chiu để dành cho con cái học hành.

Ông Nguyên là người ở huyện, nhà ông có cửa hàng bán vật liệu xây dựng to nhất cái phố huyện, mỗi lần xuống bản giám sát bãi đá ông toàn đi xe ô tô, mỗi lần một xe khác nhau. Cái Phúa đang tập nói, mỗi lần thấy xe ô tô nó lại reo lên tỏ vẻ thích thú  “ a tê a tê” , ông hay đỗ xe dưới nhà Tủa rồi đi bộ sang bãi đá. Xe ông đi nhiều làn nhất là cái xe bán tải xám dán hình sấm sét rồi mặt con hổ dữ tợn, bạn bè đi cùng ông Nguyên cũng đều tướng tá như nhau, mặt ai da cũng đen sạm, môi tai tái đen, đã vậy còn để ria quanh mép, người thì ria vểnh xếch lên như ria cáo, người thì ria viền môi như kiến bò, ông Nguyên thì hẳn bộ râu ria sát tai rậm rạp, bắp chân bắp tay xăm trổ những hình thù khó nhìn. Mỗi lần ông Nguyên và các bạn đến thăm bãi đá đều đi đâu đó rất lâu, ông Nguyên chơi thân với ông Chếnh trưởng bản, mỗi lần ra về ông Nguyên lại dặn dò ông Chếnh gì đó rất cẩn thận rồi vỗ vai ông Chếnh cười hềnh hệch, gã mới yên tâm khệnh khạng nhấc cái đùi to nịch leo lên xe tô đi về huyện.

Trời mới tang tảng sáng mà La đã sang gọi Tủa đi xem bẫy, đang giấc ngủ ngon Tủa lăn qua lăn lại vài lần vẻ khó chịu rồi mới miễn cưỡng dậy, mặc cho cái La háo hức chờ nó ngoài sân. Tủa với ống dao dắt ngang lưng làu bàu “Đúng là không nên rủ bọn con gái đi đặt bẫy, lúc nào cũng vội vội vàng vàng sốt sắng cả lên, không biết bẫy có sập được con dúi, con chuột rừng nào không”.

La thì háo hức lắm, lần đầu cô bạn được đi đặt bẫy chuột mà. Vượt qua đoạn đá lởm chởm tai mèo, hai đứa men theo lối cũ chiều qua, chợt cả hai thót tim khi thấy đốm sáng xanh vàng từ phía đằng xa. “Hay đi sớm quá mà gặp phải con ma rừng?” La thì thào khe khẽ trong hoảng sợ. Tủa La sợ hãi, tim trong lồng ngực như muốn chực trào ra ngoài, đôi chân đang vui bước trở nên run bần bật rồi khựng lại. Hai bạn nhỏ nép vội vào khe đá, núp dưới tán lá cây rậm, ánh mắt không rời khỏi nơi đốm sáng tập trung nhiều phía vườn cải tươi tốt chiều qua, vẳng nghe tiếng mắng chửi trách móc:

- Sao lại có cái bẫy nài? Nhất định có người đánh bẫy thì mới có cái bẫy chứ, không lẽ chúng mài không đặt thì tao đặt à? Hay anh  Ngên của tao lên đánh bẫy hả? Cái lũ ngu nài, chúng mài không tìm ra ai đặt bẫy thì đừng có trách.

Giọng nói khe khé khàn khàn quen quen, kiểu nói ngọng chữ y dài thành chữ  i ngắn  nghe quen lắm. Ô giống như giọng ông Chếnh, mà đúng ông Chếnh rồi. Mỗi lần đọc thông báo trên loa thông  báo tin của bản, ông phải e hèm hắng cổ lấy giọng mới đọc được, đọc vài câu lại nghỉ lấy hơi hắng giọng đọc tiếp. Ông Chếnh là người có uy tín được mọi người đều kính nể, ông luôn mồm khuyên bà con đoàn kết, chăm chỉ chăn nuôi cái con lợn trong chuồng cho béo, trồng cái bắp cho to sao ông lại lén trồng cây ma túy, cái bụng ông Chếnh không tốt rồi, bị con ma rừng xúi làm việc xấu rồi, lời ông nói tốt đẹp bao nhiêu thì cái bụng ông như mùi con cóc chết thối trong hang bấy nhiêu.

- Chúng mài mà không tìm ra là chết cả lũ, bọn công an viên với bộ đội biên phòng mà đánh hơi được là ăn cám, chắc gì có cám mà ăn, đi tù cả lũ biết chưa.

Tủa với La thót tim, không dám ra khỏi chỗ nấp, chờ cho đám người kia đi hết rồi, một lúc sau trời sáng hẳn hai đứa mới dám về. Cả hai bạn nhỏ không ai  nói gì mà chung ý nghĩ, đôi chân bước vội đến đồn biên phòng. Chú bộ đội Dũng gật gù sau khi nghe câu chuyện của hai bạn nhỏ, chú pha bát mì tôm cho hai bạn ăn sáng, ăn xong bát mì hai đứa thở phào, lấy tay áo quẹt miệng thích chí đi về.

***

Một tuần sau đó, lão Chếnh, lão Nguyên cùng đồng bọn bị tóm gọn vì tội buôn bán tàng trữ và trồng cây thuốc phiện, lão Nguyên có biệt danh Nguyên Râu là một trong những mắt xích tội phạm buôn bán trái phép chất ma túy ở Lào về Việt Nam. Hai bạn nhỏ có cái tên Giàng A Tủa, Vàng Thị Sao La được tuyên dương, được mời xuống xã nhận giấy khen, thứ hai chào cờ nhà trường cũng xướng tên hai bạn nhỏ có thành tích, những tràng pháo tay khen ngợi, ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn thực sự là dấu ấn không thể nào quên của hai bạn nhỏ A Tủa và La.

Trong niềm vui lập chiến công nhỏ, Tủa nhớ pá, chỉ vì con ma túy mà thân hình tiều tụy gầy còm, trong nhà có cái gì cũng mang đi bán sạch đổi lấy thuốc hút. Mỗi khi lên cơn vật thuốc, khuôn mặt xanh xám gầy gò hốc hác lại xốc lên, đôi mắt dựng ngược như con thú khát máu. Từ đôi vòng bạc, rồi bồ thóc giống cho tới quả bí ngô, đến con gà chiếp chưa mọc hết lông măng che phần lông tơ cũng bị túm cổ mang đi đổi thành làn khói thuốc. Nhất định sau này Tủa sẽ cố gắng học thật giỏi, phấn đấu trở thành bộ đội biên phòng như chú bộ đội Dũng để quét sạch con ma túy ra khỏi bản làng, một lòng vững tin với Đảng thực hiện tốt 5 điều Bác Hồ dạy là thiếu niên tốt, góp phần xây dựng bản làng  tươi đẹp, cuộc sống bình yên./.

 


THỐNG KÊ
Đang truy cập:2
Hôm nay:162
Hôm qua:184
Trong Tháng:5693
Tổng số: 173817
khu bảo tồn thiên nhiên huyện mường la | khu bảo tồn thiên nhiên/a>